Điện thoại di động, hay còn gọi là điện thoại cầm tay, là thiết bị viễn thông liên lạc có thể sử dụng trong không gian rộng, phụ thuộc vào nơi phủ sóng của nhà cung cấp dịch vụ. Chất lượng sóng phụ thuộc vào thiết bị mạng và phần nào địa hình nơi sử dụng máy chứ ít khi bị giới hạn về không gian. Tại thời kỳ phát triển hiện nay điện thoại di động là một thiết bị không thể thiếu trong cuộc sống.
Lịch sử các phát minh:
Ngày 3/4/2003 là sinh nhật thứ 30 của cuộc nói chuyện bằng điện thoại di động đầu tiên trước công chúng. Martin Cooper, hiện nay là chủ tịch CEO và là người cùng sáng lập công ty ArrayComm Inc, đã nói chuyện với ông tổng giám đốc bộ phận hệ thống thông tin hãng Motorola . Đó là tầm nhìn rất cao về phương tiện thông tin vô tuyến cá nhân, khác với điện thoại trong xe hơi. Vụ kêu điện thoại đầu tiên của Cooper đó đi trước đối thủ của hãng Motorola là AT&T’s Bell Labs từ các đường phố New York City. Martin Cooper nói: Người ta thích nói chuyện với nhau, không phải ở nhà hay trong sở hay trong xe. Nếu cho họ chọn lựa, họ sẽ đòi được tự do liên lạc bất cứ nơi nào họ muốn…”
Ý niệm về điện thoại di động bắt đầu từ năm 1947 khi các nhà nghiên cứu thấy điện thoại di động dùng trong xe thô sơ nên thực hiện bằng cách dùng các cell, (cell = đơn vị nhỏ, tầm hoạt động một vùng, do đó nó có tên là cell phone) với tần số dùng trở lại sẽ có thể làm tăng khả năng lưu thông tin tức của điện thoại di động một cách đáng kể tuy nhiên lúc bấy giờ chưa có công nghệ để làm chuyện này.
Lúc bấy giờ vô tuyến truyền thanh hay truyền hình đều phải qua sự điều chỉnh của Ủy ban Thông tin Liên bang FCC ( Federal Communications Committee). Do đó lúc bấy giờ điện thoại di động là một loại vô tuyến (radio) 2 chiều.
Năm 1947 AT&T đề nghị FCC phân phối cho một số lớn tần số phổ vô tuyến (radio spectrum frequencies) để phổ biến cho các dịch vụ điện thoại di động có thể trở thực hiện và từ đó AT&T sẽ cố hết sức để nghiên cứu công nghệ mới. Bởi vì năm 1947 FCC giới hạn tần số, chỉ cho 23 liên lạc điện thoại cùng một lúc trong cùng một vùng, không thể là một thị trường để nghiên cứu
Những năm 60 và 70, hai hãng Motorola và Bell Labs chạy đua nhau trong việc sát nhập công nghệ mới này vào các thiết bị di động.
Năm 1968, FCC xét lại quyết định: “Nếu như công nghiệp thành lập ra những công trình tốt hơn cho dịch vụ điện thoại di động thì chúng tôi sẽ phân phối thêm tần số cho, trả tự do sóng vô tuyến để có nhiều điện thoại di động hơn”
AT&T-Bell Labs đề nghị hệ thống đơn vị (cellular system) cho FCC, gồm những cái tháp nhỏ hơn có công suất phát thanh nhỏ hơn nhiều, mỗi cái bao gồm một “cell” bán kính
khoảng vài miles, gom lại sẽ bao trùm một vùng rộng lớn hơn. Mỗi tháp sẽ chỉ dùng vài tần số trên tổng số các tàn số được phân phối cho hệ thống, và vì xe cộ chạy xuyên qua các vùng khác nhau, nên những cuộc điện đàm phải qua từ tháp này qua tháp kia.
1973 Martin Cooper, giám đốc dự án của hãng Mororola, cho xây dựng một trạm thu phát tại New York đồng thời cho ra nguyên mẫu của điện thoại di động có tên là Motorola Dyna-Tac. Sau những cuộc thử nghiệm ban đầu tại Washington cho FCC, Cooper và Motorola đưa công nghệ điện thoại tới New-York để trình bày cho công chúng.
Theo: maxreading